Cuộc Sống Hành Trang Vào Đời Khám Phá

Góc Đà Lạt với 9 cảm xúc làm tôi không quên

góc đà lạt hẻm 386
Written by Tin Tran

Mến chào các bạn thân yêu quay trở lại với Blog của Tin Tran. Bài viết hôm nay mình sẽ kể lại cho các bạn câu chuyện của mình tại Góc Đà Lạt. Ở đấy là những ngày tháng chặng đường của mình gắn bó với biết bao kí ức đẹp. Những cung bậc cảm xúc tuyệt vời. Vui buồn lẫn lộn nhưng tình bạn và mối gắn kết trong lòng tôi vẫn còn rạo rực mãi mãi.

Ham chém gió cũng sẵn nói tí về đôi nét quán cho các bạn luôn. Quán có tên là Góc Đà Lạt nổi tiếng với những chiếc bánh tráng nướng Đà Lạt cực ngon. Tọa lạc ở Quận 3 hẻm Lê Văn Sỹ nhé! Thời điểm đó, Tin Tran là một nhân viên part-time. Sau đây là chặng đường của Tin với 9 cung bậc cảm xúc với tư cách là nhân viên tiệm bánh tráng nướng Đà Lạt:

1. Lúc mới đến Góc Đà Lạt xin việc

Khi đó là khoản đầu năm 2014, Tin nhớ không nhầm là những ngày giữa tháng 3. Lúc đó mới nghĩ Tết lên sẽ quyết tâm vừa đi học vừa đi làm để kiếm thêm tiền lo việc học. Ban đầu thì thấy mấy đứa bạn thằng nào thằng nấy ho ho:

  • “Tao chuẩn bị đi thực tập!”
  • “Tin ơi, kiếm được việc chưa, qua tao làm.”
  • “Tao mới đậu phỏng vấn, thực tập tuần 3 buổi có lương luôn.” v.v…

Đại khái những câu tôi nhớ như thế! Chưa đầy 1 tuần các thánh đã lặng tiếng, vác xác đi lên trường rồi lại ngủ. Vì lúc đó nhận thực tập về mảng IT cho năm nhất thì khá hiếm. Nó tùy vào năng khiếu và đam mê chuyên môn lập trình của mỗi bạn. Bản thân mình cũng tự đánh giá được mình ở đâu, cần gì trước.

Nhờ bạn Trường mới biết đến Góc Đà Lạt

Thế rồi tôi quyết định làm 1 công việc part-time gì đó vài tiếng sau giờ học. Thằng bạn tôi là An Trường. Nó tình cờ được liên hệ mới đến đậu phỏng vấn làm tại quán Góc Đà Lạt. Cũng mừng cho nó! Lúc đó, tôi rất hấp hối vì không biết có còn tuyển nữa không? Tôi hỏi nó, quán còn nhận nữa không cho tao xin thông tin liên hệ với? Nó gửi thông tin bảo tôi làm hồ sơ để tới nộp. Có gì liên hệ cho chị chủ quán trước rồi tới phỏng vấn.

góc đà lạt

Tan học, tôi tự đi bộ đến tận hẻm 386/43B Lê Văn Sỹ, P. 14, Quận 3. Gặp chị chủ quán và phỏng vấn sơ lượt. Chị xem hồ sơ và phê duyệt. Hỏi về kinh nghiệm thì tôi cũng tự tin vì cấp 3 tôi cũng tự đi rửa chén bưng bê kiếm tiền tự mua sách nên mấy việc nặng không ngại. Thế rồi tôi thật hạnh phúc và mừng rỡ khi chị nhận tôi vào thử việc. Sau buổi phỏng vấn vì quá vui khi được nhận việc nên tôi đã đi bộ dọc bờ kênh Nhiêu Lộc suốt 3 tiếng rồi mới về phòng trọ.

2. Những ngày đầu tiên đến thử việc

Lúc tôi vào làm tưởng được làm chung với thằng An Trường thì nghe tin buồn từ gia đình của nó. Nên nó ngưng làm để về Đà Lạt. Ngày đầu tiên tôi vô làm thì cũng là ngày nó nghĩ luôn. Lúc đó tôi hoang mang và thêm lo sợ vì lạ chỗ và không quen biết ai trong quán cả.

Nhưng cảm giác lo sợ đó đã được những anh chị tại đó đè lấp. Tạo cho tôi nhiều động lực, cảm hứng để đi làm mỗi ngày. Lúc tới quán thì có 2 chị gái, 1 anh trai và anh chị chủ quán. Họ liệt kê các công việc trước mắt tôi cần làm quen.

Làm bể hết cả khay hủ thủy tinh Yaourt

Sau ngày đầu tiên tôi đã quen các chỗ lấy đồ, bưng bê dọn hàng. Ngày thứ hai thì tôi không ngờ tai hại mà tôi làm bể cả một mớ hủ thủy tinh. Lúc đó là tôi qoáng lên chạy ra chạy vào vì khách gọi nên sơ ý vấp làm đi hết cả két đựng hủ thủy tinh Yaourt.

làm bể các hủ yaourt

Tôi nghĩ là sẽ bị mất hết cả tháng lương vì bộ ly Yaourt đắc tiền kia. Anh quản lý vẫn động viên vỗ về. Chủ quán vẫn rộng lượng tha thứ. Và rồi tôi cũng được anh chị chủ quán tha lỗi và khuyên bảo rút kinh nghiệm. Công việc chính tôi apply là vị trí nhân viên nướng bánh. Chao ôi! Thú thật là tôi nướng bánh quá tệ!!! 🙁

Nướng bánh tráng

Chị chủ quán nhiều lần dạy tôi trộn nhân và cách đập trứng. Đánh đều lên bánh, sau đó xoay đều giữ để không cho bánh bị cháy. Tôi tập cả tuần mà nướng cái bánh còn không ra hồ. Lúc thì cháy nữa, lúc thì không cháy nhưng nhân và trứng thì rớt hết. Có lúc đập cái trứng còn để rớt luôn ra ngoài.

Cha mẹ ôi! Tưởng tượng các bạn là chủ thì khúc đó không chửi hay khẻ tay tôi mới lạ. Nhưng mấy anh chị vẫn biết điểm yếu và nhận ra sở trường khác. Vì thấy tôi hay chạy nhiệt tình vào hỗ trợ chỗ pha chế. Sẵn tay pha thức uống luôn cũng nhanh nhẹn. Họ liền vui vẻ cho tôi qua làm bộ phận pha chế.

3. Được chuyển vào vị trí nhân viên pha chế

Lúc nhảy sang công việc pha chế, tôi khoái nhất là cái vụ lắc trà chanh. Xúc đá, đổ nước trà chanh, đóng nắp cái bụp. Rồi lắc lắc! Thú vị thật. Tôi nhớ lúc đó tối nào giờ cao điểm tầm 6h30 tối trở đi là lắc trà chanh liên tục muốn quẹo tay. Tầm 9h15 lượng khách bớt đông thì tôi mới ngồi cắt tắt để nặn lọc sạch. Chuẩn bị kiểm lại để ước chừng số lượng các ca trà cho hôm sau.

góc đà lạt ở tphcm

Sau này thì có một anh tên là Đông vào vị trí pha chế để hỗ trợ. Trông ảnh nhỏ con ốm yếu không biết bưng bê nổi không. Lạ công việc với 2-3 hôm đầu là tất nhiên. Những ngày sau đó, anh ấy quá lợi hại làm mọi thứ ân cần và tốc độ hơn cả những gì tôi tưởng. Lúc này quán đang thiếu về người chạy bàn do lượng khách ồ ạt từng ngày đến mua mang về. Cần một người trực ngoài, bên trong thiếu người chạy. Và tôi sẵn sàng phấn khởi khi được anh chị chủ quán đề xuất vị trí chạy bàn.

4. Chính thức trở thành nhân viên chạy bàn tại Góc Đà Lạt

Có thể nói thời khắc như chuyển giao vậy. Từ 1 đứa vị trí nướng bánh -> pha chế -> chạy bàn. Chuyển qua bộ phận chạy bàn order. Tôi cảm giác thêm hưng phấn, động lực để phấn đấu. Khao khát chăm chỉ để kiếm những đồng tiền đầu tiên chính sức của mình.

nhân viên chạy bàn góc đà lạt

Mỗi ngày tôi chạy lên chạy xuống cầu thang vù vù nhưng không biết mệt. Cảm ơn anh chị chủ quán Góc Đà Lạt một lời chân thành. Vì đã tìm thấy điểm mạnh và giúp tôi phát huy hết khả năng của một nhân viên chạy bàn. Nhưng chạy bàn order cho khách tại quán nó có nhiều thứ làm tôi phát cáu đấy:

Làm mất Bill thanh toán

Tôi đã nhiều lần giữ tiền và các bill thanh toán. Đến cuối giờ kiểm kê thì tôi là đứa hay làm mất 1 đến 2 bill thanh toán. Một điều nữa là tôi cũng thối tiền cho khách lại hậu đậu làm rơi tiền hoặc cuốn lên đưa dính tiền luôn lúc nào không hay.

Hôm thì mất mấy chục ngàn, hôm thì mất tới cả vài trăm ngàn. Vì anh chị chủ quán không muốn tôi buồn phiền khi làm mất tiền. Họ đã cho tôi tự do chạy bàn cầm bill đi gắn để người khác giữ tiền và bill.

Những ngày mưa to nhưng vẫn ấm

Tôi nhớ cứ đi học về thấy mưa là oải nhất. Đón chiếc xe buýt 28 tới nhà thờ Vườn Xoài chờ dưới mưa dài cổ. Tới trạm Vườn Xoài còn phải gắng lết bộ dưới mưa đến quán cho kịp giờ làm. Ngoài trời mưa lạnh ẫm ướt. Nhưng bước chân vào Góc Đà Lạt làm ấm người lại và hơi bánh tráng thơm phức.

những ngày mưa ấm áp

Vừa bước tới thay xong bộ đồ ra là đã nghe khách gọi thêm bánh, thêm nước. Nhiều bàn tứ phía gọi làm tôi nổ não vì khó nhớ hết. Cầm giấy ghi còn không kịp. Nếu kịp thì chưa chạy được ra cửa gắn bill cho người nướng bánh thì bị khách giữ chân gọi thêm. Tờ giấy của khách gọi trước bỏ quên trong túi lúc nào không hay. Tới lúc nhớ khách này thì quên của khách gọi trước. Hỏi lại thì bill nằm chình ình trong túi. Cảm thấy choáng váng luôn! 😛

5. Hết lòng tôn kính người anh dẫn dắt

Tại Góc Đà Lạt, anh Xa là người đầu tiên dẫn dắt huấn luyện tôi chạy bàn thực thụ. Mỗi khi tôi bị khách bắt lí này nọ, hay giải thích về bánh dòn, dẻo. Anh ấy sẵn lòng tiến đến cứu tôi giải nguy và đưa Bill cho tôi đi order các bàn khách dễ tính. Sau đó thì anh ấy chỉ tôi ăn nói khéo léo để lý giải hợp lý, thuyết phục được khách rất nhiều.

tôn kính người anh

Các mẹo nhớ tên bánh tráng. Tôi khá bất ngờ cách hướng dẫn xem Menu theo cách anh ấy. Chỉ sau 2 ngày tôi đã thuộc nhàu tên bánh lẫn giá và tự nhẩm bill tốc hành. Tôi tự hào về anh ấy vô cùng! Có mấy hôm đi làm về, lúc nào ảnh cũng chở tôi về tận nhà dù có trái chỗ trọ. Cảm ơn người anh tuyệt vời của tôi!

6. Những ngày mệt mỏi và đói

Thực sự lúc tôi ở trên Sài Gòn tôi hiểu thấu việc kiếm tiền vô cùng khó khăn và vất vả. Nhưng tôi xem đó là những cơ hội tiềm ẩn trong thử thách. Để vượt qua sự vất vả đó, tôi phải tiêu 1 ngày chỉ tốn 24.000đ khi tôi còn học năm nhất. Gồm:

  • 4K đi xe buýt 2 đợt (Có thẻ SV: 2K/lượt).
  • 10K ăn trưa (Cơm chay hoặc xôi hộp mua từ sáng sớm để trưa ăn)
  • Tối về quán làm part-time ăn vụn bổ sung 😛 10K để dành khuya về mua xôi ăn tiếp.

Riết cái lũ bạn thấy mặt tôi là gọi: “Tin Xôi“. Đậu xanh rau má nó! Số tiền đó đối với tôi thời đó vô cùng lớn và đến giờ nghĩ lại tôi thấy rất ý nghĩa.

Lén lút cùng anh em ăn vụn

Bạn nói thật đi! Chứ đi làm nếu những món ngon mà khách ăn thừa vứt đi phí lắm chứ. Vì đi học về chưa ăn gì trong bụng, chỉ tới Góc Đà Lạt làm hớp nước lọc trước. Anh chị thì sẵn lòng mời tôi ăn tối, bánh mì xíu mại. Nhưng cả đám ngại lắm. Sao giám ăn, với lại ăn công khai thế tôi thấy không ngon gì cả! Hihi

ăn vụn tại góc đà lạt

Mỗi lần mà dọn bàn, tôi me hết xung quanh. Thấy bàn nào khách để bánh thừa, nhất là bánh căn. Trời ơi, tôi và mấy anh em khác lao nhau tranh dọn bàn gom ra sau bếp mà nhai cho lẹ. Lúc đó ăn thấy vui mà hài vãi ra nữa kìa. Vừa ăn vừa sợ anh chị chủ quán ra nhìn thấy là tiêu. Ha ha!!! 😛

Mấy ngày mệt mỏi

Thực sự vô cùng vất vả sau mấy hôm về khuya vì lượng khách tới quán đông. Mấy hôm về nhà trọ tắm khuya làm tôi sốt nặng cũng ráng nén ho, cảm. Mua thuốc để kháng cự mấy cơn nhức đầu. Đi làm phục vụ về nhà với mớ bài tập, đồ án nhóm chưa soạn sẵn. Cứ sáng mò lên trường là nhức 2 con mắt. Nhưng có đi làm bạn mới quý được từng giây phút trôi qua. Bạn càng yêu bản thân hơn, yêu cuộc sống và thêm nghị lực.

Cứ tan ca về nghĩ mớ bài tập tôi thấy nặng đầu. Nhưng bước đến Góc Đà Lạt sau giờ học khiến tôi nhẹ nhàng. Ở đó, các anh em, bạn bè luôn một nụ cười thân thiện. Không tị nạnh nhưng sẵn tay giúp nhau không phân biệt bộ phận chức vụ đâu. Đấy là điểm khác biệt để tôi không còn cảm thấy mệt nhọc và yêu công việc hơn.

7. Tự hào những doanh thu rạo rực đỉnh cao tại Góc Đà Lạt

Vẫn nhớ mãi không quên được những hôm ngồi lại cùng anh chị chủ quán thống kê doanh thu. Những con số thu nhập tôi không nói ra đây. Nhưng đối với tôi, 1 buổi tối tại Sài Gòn với doanh thu khủng như thế khiến cả đám bất ngờ.

doanh thu cao

Anh chị chủ quán Góc Đà Lạt luôn có những phần tiền thưởng riêng cho từng bạn. Vì những ngày doanh thu khủng liên tiếp được gửi để độn viên tinh thần hăng say từng đứa. Chúng tôi càng ngưỡng mộ và có động lực để cống hiến. Không phải là nhân viên chạy bàn suốt đời hay không. Nhưng còn làm việc ngày nào thì cái “trách nhiệm” của chúng tôi phải nghiêm túc lắng nghe và thực hiện. Khoảng cách của mọi người trong quán gắn kết lại là một gia đình. Lúc đó, tôi cảm nhận được sự yêu quý trên ánh mắt bạn bè, kể cả anh chị chủ quán nữa.

8. Vui nhất khi nhận lương

Nói vui quen thuộc, đi làm vui nhất khi nhận lương! Cái này chúng ta ai mà chả mong đợi phải không nào! Nhưng ở thời điểm là sinh viên vừa học vừa làm kiếm tiền sẽ nhận lương hạnh phúc.

Sau này đi làm cứ hàng tháng ngồi mong đợi phụ thuộc vào 1 nguồn thu nhập là lương. Khi đó tôi không mấy vui lắm. Đó là một bẫy khiến bạn rơi vào trạng thái vòng Rat Race. Những cái này đi học bạn sẽ chắc chắn không được dạy. Tôi cam đoan với bạn! Tôi tạm ngưng lại khúc này mất công tụt tinh thần các bạn. Đọc bài Rat Race tìm hiểu sau nhé!

Những thông điệp của anh chị Góc Đà Lạt khi gửi lương

Mỗi khi cầm phong bì tiền lương từ anh chị là niềm vui, hạnh phúc của tôi. Không biết mấy anh em khác thế nào! Mở phong bì là những lời động viên, lời nhắn chủ, tiền bonus riêng nữa vì sự chăm chỉ, nhiệt tình. Ngoài ra, cứ dịp lễ, sinh nhật, phong bì lại được anh chị bổ sung các khoản tiền cho riêng. Đó là món quà động lực thúc đẩy tinh thần của tôi.

9. Tâm sự cùng anh chị em Góc Đà Lạt

Ở tiệm bánh tráng nướng Đà Lạt mỗi tối làm về khuya khi nhà trọ đóng cửa. Anh chị vẫn sẵn lòng cho và một số bạn nhà xa lên lầu ngủ lại. Có hôm party ăn mừng cả đám thức tới sáng. Tối thì ngồi cùng nhau xum vầy tám chuyện. Nhỏ to những cung bậc cảm xúc, đùa giỡn vui buồn có hết.

góc đà lạt tâm sự

Nhớ lại lúc ấy tôi thấy rạo rực, tình bạn của chúng ta đong đầy một gia đình Góc Đà Lạt ấm áp nhất. Nói ra khúc này nghe sến sến nhưng hồi ức lại thời điểm đó lòng tôi ngậm ngùi mãi không quên được.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến

Tôi tự hỏi: “Sau này không biết mình sẽ làm ở đây đến lúc nào nhỉ?“. Thế rồi vào lúc đồ án và giáo trình học ở trường của tôi đã tăng. Thời gian làm luận án, bảo vệ đề tài quan trọng cho việc học buộc tôi phải nói lời “Tạm biệt” mọi người ở Góc Đà Lạt. 🙁 Tôi gắn bó với quán bánh tráng nướng Đà Lạt được gần 1 năm thì phải. Vì tính luôn sau này có mấy tháng quay lại gián đoạn để giúp anh chị chủ quán lúc thiếu người.

Tất nhiên, mỗi người luôn có quyền tự do quyết định, tự do lựa chọn hướng đi. Nhưng tinh thần tôi vẫn hướng về sự phát triển và thời khắc Hoàng Kim của quán.

Góc Đà Lạt thân yêu của tôi

Với tôi, Góc Đà Lạt là chặng đường hành trang đầy ý nghĩa và bài học để tôi trưởng thành nhất. Tôi học được cách ứng xử, phản xạ với công việc và giao tiếp khéo léo. Học cách nhìn nhận công việc, nhìn người trong cuộc sống thêm tinh tế hơn. Rất nhiều kỹ năng mềm mà trường lớp tôi không được học. Chỉ có tự thân chủ động, đi ra ngoài trải nghiệm mới giúp mình thêm tiến bộ và trưởng thành từng ngày.

Lời cuối, tôi gửi lời chúc đến Boss của Góc Đà Lạt thật nhiều sức khỏe. Các lớp thế hệ nhân viên càng hào hùng, gắn kết tinh thần để gia đình Góc Đà Lạt mãi mãi là vị vua thương hiệu bánh tráng nướng Đà Lạt khét tiếng nhất Sài Gòn. Cảm ơn Góc Đà lạt một lần nữa! 😉 Xin chúc Góc Đà Lạt luôn top 1 trong thị trường bánh tráng nướng Việt Nam nhé. Thân ái!

Bài viết của tác giả Tin Tran: 2985 từ.

About the author

Tin Tran

Đam mê thể thao, yêu thích Street Workout, Tennis. Mình thích viết và chia sẻ đến bạn đọc những thông tin hữu ích nhất tại Blog cá nhân tintran.org. Rất mong bạn đọc ủng hộ và theo dõi, mình sẵn sàng học hỏi và tôn trọng những đóng góp từ các bạn. Thân ái! Các bạn có thể đọc qua câu chuyện ➣ chi tiết về Tin Tran

8 Comments

  • phuc ban qua, 24k cho 1 ngay chi tieu cung hoi vat va. Gio chac ban cung nen an sang lại nhe. Buoi sang quan trong lam. Ko nen nhin an sang nhieu dau. Blog ban dang de hoc tap voi cac cau chuyen nghi luc. Giao dien ra sao cung toat len con nguoi chan chinh cua admin. Minh rat nguong mo và thich phong cach viet bai cua ban. Chuc ban nhieu suc khoe va thanh cong trong cuoc song.

  • trước đây mình cũng từng đi làm part-time, bưng bê chạy bàn nhiều lúc về hôm sau 2 chân đau đi ko nổi lên trường. đọc xong câu chuyện của bạn thấy có thêm mục tiêu và cảm hứng cho cuộc sống. Giờ chắc bạn cũng thành đạt nhiều lắm nên mới bày tỏ hết những dư âm này đây! 😀 Chúc bạn thêm sức khoẻ nhé.

    Tuan Anh Nguyen

    • Nhớ chứ e. E là bé Thuý thường đến sớm chăm quét nhà với gom đồ soạn chén rửa góc phía sau với chỗ các chén trà chanh nè. Hình như a còn nhớ có 1 bé nữa cũng bằng tuổi sn 96 bạn của e nữa thì phải

Leave a Comment